10 năm kết hôn, tính ra tôi chưa được sống một ngày nào cho bản thân. Lúc nào cũng phải gồng sức chăm lo cho nhà chồng, vậy mà cuối cùng cũng có được trân trọng đâu.
Chồng tôi là trưởng, sau cưới dù chúng tôi có đủ điều kiện mua nhà ra ở riêng nhưng bố mẹ anh bảo:
“Con trưởng phải ở trên đất của tổ tiên, sau này còn thay bố mẹ lo chuyện giỗ lễ”.
Vậy là tôi phải sống chung với bố mẹ chồng, lúc nào cũng lo tròn nhiệm vụ của nàng dâu thảo hiền, thực sự áp lực.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook
Thêm nữa, chồng tôi vô tâm lắm nhưng lại thích thể diện. Mỗi khi nhà có công có việc, câu cửa miệng của anh sẽ là:
“Em lo việc cho chu đáo vào không mọi người nhìn lại cười cái mặt anh”.
Xong việc, mọi người khen cơm canh cỗ bàn ngon thì không sao, có người phản ánh thiếu cái này cái kia là từ mẹ chồng tới chồng gọi tôi trách:
“Làm dâu trưởng mà có mấy mâm cỗ lo không nên hồn”.
Thật sự từ ngày đi làm dâu, tôi làm việc như 1 cái máy. Ngày ngoài 8 tiếng làm hành chính lo kiếm tiền như chồng, về tới nhà dựng cái xe xuống là lại cắm cổ dọn dẹp chăm con, nấu nướng, phục vụ tất cả các thế hệ, tầng lớp nhà chồng. Mọi người ốm từ bố mẹ, tới chồng, tới con tôi đều phải xin nghỉ việc để chăm. Có hôm công việc khẩn quá không nghỉ được, nhờ chồng đỡ cho 1 ngày ở nhà chăm con mà anh bảo:
“Đó là việc của phụ nữ. Em làm mẹ đừng đùn đẩy qua cho anh”.
Thời gian vừa rồi cả nhà tôi bị F0, cả bố mẹ chồng, chồng với 2 con dương tính hết. Cũng may tôi vẫn F1, được nghỉ ở nhà chăm lo cho từng ấy con người, ngày 3 bữa cơm, 2 lần xông, nước hoa quả, cặp nhiệt độ, đo nồng độ oxi. Tôi cứ đeo khẩu trang đi hết phòng người này tới phòng người khác hỏi han, nghe ngóng sức khỏe, không kiêng khem, cách ly gì.
Phục vụ 5 f0 xong, tới lượt tôi dính 2 vạch. Nhưng thay vì được cả nhà chăm sóc quan tâm lại, chồng tôi dửng dưng bảo:
“Cả nhà bị rồi, sức khỏe vừa hồi phục mà giờ lây lại từ em rất nguy hiểm. Hay em dọn về bên ngoại ở tới khi nào khỏi thì về”.
Ôi, phút nghe chồng nói thế, tôi choáng thật sự. Bản thân tôi lại dính thể nặng, sốt rét gần 40 độ, mất vị giác, người đau không nhấc lên nổi. Vậy mà anh không lo lắng cho vợ mà chỉ nghĩ cách đuổi ra khỏi nhà. Được cả mẹ chồng tôi, nghe con trai nói vậy bà thuận nước đẩy thuyền thêm:
“Phải đó, bố mẹ có tuổi rồi, giờ mà dính lần 2 thì nguy hiểm lắm”.
Ức quá tôi đáp lại:
“Bố mẹ con bên nhà còn nhiều hơn bố mẹ vài tuổi đó ạ”.
Lúc ấy họ mới nhận ra thái độ của con dâu nên im không nói gì nữa. Tôi tất nhiên không về ngoại nhưng ở 1 mình trong phòng cách ly chẳng ai quan tâm ngó ngàng. Đã vậy thấy tôi ốm, trong nhà không có ai nấu nướng phục vụ như mọi khi nên ai cũng ra vẻ bực bội. Mẹ chồng tôi còn khó chịu, kiểu cứ đi ngang qua cửa con dâu là “đá thúng đụng nia”:
“Già rồi vẫn phải hầu con trẻ thế này”.
Nằm trong phòng tôi tủi thân trào nước mắt các chị ạ. Đấy, cả nhà ốm mình phục vụ hầu hạ không sao chứ mình nằm 1 tí là ai cũng khó chịu. Lấy chồng mà khổ như đi ở thế đó mọi người ạ.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook